Lữ Bố hay còn gọi là Phụng Tiên, là một vị tướng của nhà Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Người ta biết đến Lã Bố chủ yếu qua Tam Quốc Chí của La Quán Trung. Ông được coi là một trong những vị tướng mạnh nhất của Tam Quốc. Ông tham gia vào cuộc chiến tranh quân sự vào cuối thời Đông Hán và cuối cùng bị đánh bại và chết dưới tay Tào Tháo.
Lã Bố được mệnh danh là “Chiến thần” thời Tam Quốc.
Lữ Bố có trong tay cây kích Phương Thiện và từng sở hữu con ngựa quý Xích Thố, được mệnh danh là đệ nhất danh tướng thời bấy giờ. Khi nhắc đến võ công kiệt xuất của nhân vật này, người đời từng truyền tụng câu nói: “Nhất lữ, nhì triều, tam diện, tứ quân, ngũ mã, lục trường phi”, nghĩa là trong dũng sĩ có người nổi tiếng. tướng hiện đại như Triệu Vân. , Điển Vi, Quan Vũ, Mã Siêu hay Trương Phi, Lữ Bố vẫn đứng đầu.
Ngoài ra, ông còn được miêu tả là “Lữ Bố, thủy chung hữu Xích Thố” (nghĩa là có Lữ Bố, ngựa có Xích Thố để vinh danh hai đầu thiên hạ này).
Xuất hiện trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa từ hồi 3 đến hồi 19. , Trương Phi, Hứa Chử, Mã Siêu.
Theo Tam Quốc Chí, Lữ Bố chưa bao giờ thua một trận, nhưng khi hai đội quân đánh nhau thì đó là một thất bại về mặt chiến thuật, và anh ta chưa bao giờ có thành tích thua trong một trận chiến, anh ta chỉ có thể đánh hai quân. với ông, nhưng chỉ có Trương Phi và Hứa Chử là không chắc chắn.
Tuy nhiên, trong dân gian có một kiếm sĩ bậc thầy không thể đánh bại Lu Bu khi trận chiến vẫn đang diễn ra, đó là Vương Việt.
Vương Việt là một kiếm sĩ cuối thời Đông Hán, cũng có rất ít ghi chép về nhân vật này, dù là trong Tam Quốc Chí hay Hậu Hán thư đều không nhắc đến cái tên này, chỉ xuất hiện trong sách Tào điển phi.
Thời Hán Hiến Đế, Hán Linh Đế cầm quyền, Hồ Bôn tướng quân Vương Việt được xưng là Hoàng Đế ở kinh đô vì giỏi kiếm pháp.
Trong chính sử, võ công của Vương Việt vô cùng cao cường nhưng lại ham danh lợi, luôn muốn làm quan lớn. Trong cuộc nổi dậy của Vạn Thành, ông đã giết vô số quan lại để bảo vệ Hán Hiến Đế.
Trong truyền thuyết dân gian, Vương Việt cũng từng đánh nhau với Lã Bố, hai người đánh mấy chiêu không được, Lã Bố đi xuôi, đáng tiếc một số quan quân trốn thoát nên Vương Việt chỉ còn cách chạy thoát thân.
Lữ Bố từng giao đấu với Trương Phi tới 50 hiệp không phân thắng bại.
Về phần Trương Phi, Tam Quốc Diễn Nghĩa hồi 5 có đoạn này: “Lã Bố lại kéo quân sang thách đấu. Công Tôn Toản cầm giáo xông lên đánh Lã Bố, được mấy hiệp Công Tôn Toản thua chạy mất.
Lu Bu khuyến khích con ngựa xích đuổi theo một lần nữa, nó chạy nhanh như bay. Lữ Bố đang muốn đuổi kịp Toản thì Trương Phi ở ven đường hô lớn: “Tam gia gia chủ, đừng chạy nữa! Trương Phi nước Yên đấy!” Thấy vậy, Lã Bố Không bỏ Tôn Toàn mà giao chiến với Trương Phi.
Trương Phi hăng hái tìm cách đánh Lã Bố. Hai người đã đánh nhau hơn 50 hiệp, không rõ bên nào sẽ thua. Quan Vũ đứng ngoài thấy thế bèn cầm thanh long xông vào đánh”.
Chi tiết này khẳng định Trương Phi là một trong số hiếm hoi có đủ khả năng chiến đấu với Lữ Bố, một chiến tướng từng được mệnh danh là “thiên hạ vô địch”. Còn Hứa Chử chỉ giao chiến với Lữ Bố được 20 hiệp, Tào Tháo cử 5 tướng khác đến trợ chiến.
Theo Quốc Tiệp (T/h)