Nhiệm vụ
Bác Hồ – vị cha già kính yêu của nhân dân, luôn sâu sát quan tâm đến sự phát triển toàn diện của thế hệ mầm non tương lai của đất nước. Bởi vậy, trong một lần nói chuyện với học sinh, Bác Hồ đã từng nhận xét: “Có tài mà không có đức là người vô dụng, có đức mà không có tài thì việc gì cũng khó”.
Lời dạy của thầy thấm nhuần một triết lý sống có sức mạnh vượt mọi không gian và thời gian. vẫn hợp lệ. Người đã đưa ra nhận thức đúng đắn của con người về tài và đức. Để hiểu rõ điều Người muốn dạy chúng ta, trước hết chúng ta phải hiểu thế nào là tài và đức. Ở đây, “Tài” có thể hiểu là ý thức, năng lực, khuynh hướng tri thức và sự hiểu biết, trí tuệ sắc bén của một người. Ở đây, “đức” có thể hiểu là đạo đức, nhân cách của một con người, biết hay không biết “mình vì mọi người”, biết sống vì tập thể, hy sinh vì người lớn?
Từ những quan niệm về tài và đức ấy, Người đã đi đến một kết luận hết sức đúng đắn: “Có tài mà không có đức thì làm việc gì cũng vô dụng, có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó”. Quả thật, một người sinh ra và lớn lên không chỉ có tài mà còn phải có đức.. Hai yếu tố này nên bổ trợ và bổ sung cho nhau. Cả hai đều không thể được hoàn thiện. Bầu trời nên có bốn hướng: Đông, Tây, Nam, Bắc; Nên có bốn mùa trong năm: xuân, hạ, thu, đông. Thiếu một điểm đến không phải là thiên đường và thiếu một mùa không phải là trái đất.
“Có tài mà không có đức thì vô dụng”. Thật vậy, nếu bạn được sinh ra với khả năng bẩm sinh là hiểu thế giới xung quanh, hơn nữa là hiểu con người, nhưng bạn lại không có “đạo đức”. Nếu sống chỉ để phục vụ bản thân, thỏa mãn nhu cầu cá nhân thì không thể là người có ích. Con người có ích khi bạn biết sử dụng trí tuệ đó để đóng góp cho xã hội, nhưng nếu bạn không biết sử dụng nó vì mục tiêu chung thì cũng vô ích. Thực ra cuộc đời cũng vậy, làm quan lẽ ra phải là người có học thức hơn người, hiểu biết rộng, nhưng thay vì cứu đời khỏi lầm than, bất hạnh thì lại phải bài trừ cái ác ra khỏi xã hội. để bóc lột người nghèo, tại sao yêu cầu nhân tài? Có đáng vứt đi không?
Nhưng “Có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó”? Nếu mình có đạo đức, biết hy sinh quên mình vì lợi ích chung, biết sống chan hòa với xã hội, nhưng nếu ý thức còn hạn chế, nếu mình có kiến thức thì việc gì cũng trở nên khó khăn. Thực tế cho thấy, nếu giám đốc trong nhà máy là người quan tâm đến đời sống công nhân, nghĩ đến lợi ích chung nhưng lại không có óc quan sát nhạy bén thì công ty sẽ sớm sụp đổ. Một ông vua không có tài chỉ biết thương dân thì nước ấy sớm muộn cũng suy. Bởi vậy mới nói “tài” và “đức” nên là hai mặt bổ sung, bổ sung cho nhau. giúp mọi người ngày càng tốt hơn.
Như trong đời sống xã hội Trong văn học, chúng ta thường bắt gặp hình ảnh những con người đủ đức đủ tài, cống hiến cho xã hội cho đất nước.. Đây là nhân vật anh thanh niên làm công tác khí tượng thủy văn trên đỉnh Hoàng Liên Sơn trong tác phẩm “Lặng lẽ Sa Pa” của nhà văn Nguyễn Thành Long. Một người từ bỏ mọi thú vui của tuổi trẻ để theo đuổi cái tôi, theo đuổi công việc để làm đẹp cho đời. Đó là hình ảnh một anh kỹ thuật viên khảo sát sét, một kỹ sư mới ra trường từ bỏ tình yêu đẹp nơi thành phố lên đường phục vụ Tổ quốc. Chao ôi, trên đất nước hình chữ S này có bao nhiêu người, có bao nhiêu tấm gương đã xả thân vì dân? Họ không chỉ có kiến thức hơn người mà còn có tấm lòng cao cả hơn cuộc đời.
Hay hình ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh, vị cha già vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Nhân vật chính là biểu tượng sống của cả tài và đức. Không cần nói nhiều về tài năng của ông, ai cũng biết một con người đã lãnh đạo thành công toàn bộ sự nghiệp cách mạng của dân tộc Việt Nam. Và đức độ của Người là điều mà chúng ta mãi mãi noi theo. Bác Hồ, người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp vĩ đại của dân tộc, đã lo cho trẻ em được cắp sách đến trường, cho đồng bào có cơm ăn áo mặc, cho hai miền Nam Bắc sum họp. căn nhà. Nhà thơ Tố Hữu đã từng viết những vần thơ xúc động về chú của mình:
“Ôi trái tim chú của tôi, hãy tiếp tục yêu tôi
Yêu cuộc sống nói chung, yêu cỏ cây hoa lá
Chỉ biết quên mình vì tất cả
Như dòng sông đỏ đầy phù sa.”
Cho đến ngày nay, những lời dạy của Người vẫn còn nguyên giá trị đối với thế hệ của mình. Nó nhắc nhở con người muốn hoàn thiện bản thân không chỉ trau dồi kiến thức mà còn phải có tâm hồn. Làm thế nào để sử dụng tài năng và sức lực của mình cho đất nước. Chỉ có những người có đức, có tài mới làm cho xã hội phồn vinh, dân giàu, nước mạnh.