tuổi chú có hơi lớn

Căn biệt thự nghỉ dưỡng cạnh suối nước rét mướt nhưng mà Thẩm Đình bịa ở song lập sườn lưng chừng núi, trước sau sở hữu nhị mặt hàng biệt thự nghỉ dưỡng nhỏ nhị tầng, ở tại chính giữa sở hữu phụ vương trong cả nước rét mướt ngoài cộng đồng tương đối lớn, và một bể suối nước rét mướt riêng lẻ ở mạn sườn nhị mặt hàng ngôi nhà.
Những người không giống vẫn không tới, Thẩm Đình vừa phải ra mắt mang lại bọn họ, vừa phải khoe khoang khoang: “Nếu ko nên phụ vương tôi sở hữu thẻ hội viên, thì sở hữu khi thanh lịch năm vẫn ko book được…. Thế này, sở hữu nên suối nước rét mướt này vô cùng phù hợp mang lại tất cả chúng ta đúng không nào, bữa tối cho tới suối nước rét mướt ở tại chính giữa bữa tối nốc chút rượu, rồi tách nhau rời khỏi nhị người tắm riêng biệt của nhị người, tôi và Tống Tĩnh Viện tắm riêng biệt mặt mũi ao nhỏ mặt mũi kia….”
Nhiếp Dịch khụ một giờ.
Bấy giờ Thẩm Đình mới nhất quan sát Tống Hi còn ở trên đây, cũng khù khụ theo dõi, nhanh gọn lẹ Phục hồi lại vẻ bên ngoài cương trực, thời gian nhanh nhẹn dẫn nhị người lên đường nhập biệt thự nghỉ dưỡng phía bên trong, bố trí đâu rời khỏi đấy: “Một biệt thự nghỉ dưỡng tư buồng ngủ, nằm tại vị trí lầu nhị không còn, tối ni tư người tất cả chúng ta tiếp tục ngủ ở biệt thự nghỉ dưỡng này, khiến cho group Trần Ngư ngủ ở biệt thự nghỉ dưỡng mặt mũi cơ.”
Biệt thự thích hợp mang lại hội viên vô cùng ổn định, chống ốc thật sạch sẽ thoáng rộng, tô điểm thời thượng và lịch sự.
Tống Hi bịa đồ vật nhập chống, vừa phải cho tới hiên chạy, nghe thấy thế thì hỏi: “Nhóm? Còn mọi người cho tới lắm ư?”
“Đúng rồi!” Thẩm Đình vừa phải trình bày, bên phía ngoài cũng có thể có giờ tiếng xe khá vang lên, “Đến rồi kìa!”
Khi phụ vương người xuống lầu, tiếp tục thấy quản lí gia quần thể này lên đường dẫn nhị người lên đường nhập.
Nhiếp Minh Châu xách theo dõi một chiếc phụ vương lô nhỏ căng phù lên, trông thấy cô thì quẳng phụ vương lô mang lại Thẩm Hành Chu ở kề bên, như con cái chim sẻ nhào lên ôm Tống Hi: “Áu áu áu, thiên thần Hi Hi của tớ cũng cho tới này!”
Hai cô quậy tanh banh, Nhiếp Minh Châu trình bày lúc đầu cô ấy ko hề biết cô sẽ tới trên đây, còn nếu như không tiếp tục bảo Thẩm Hành Chu thanh lịch chở cả cô lên đường nữa rồi, tuy nhiên ko đợi cô vấn đáp, lại tự động thăm dò thú vui mang lại phiên bản thân thiện, thế thì tối ni hoàn toàn có thể lên đường suối nước rét mướt công cộng rồi!
Tống Hi bị cô ấy nhấp lên xuống lư cho tới phỏng nên lùi rời khỏi sau, thấy cả nhị gần như là chuẩn bị ở luôn luôn bên trên sô trộn, Nhiếp Dịch bèn túm lấy sau áo của Nhiếp Minh Châu, như xách kê con cái quẳng cô bé thanh lịch một phía.
“Gì đấy!” Nhiếp Minh Châu ngay lập tức bực bản thân, trừng đôi mắt xoay đầu lại, thấy người nọ là Nhiếp Dịch thì hoảng loạn ngay lập tức, bĩu môi gọi, “Chú nhỏ cũng cho tới rồi ạ?”
Nhiếp Dịch liếc cô ấy: “Gì nhưng mà hét vĩ đại vậy, ko lặng ngắt một tí được sao?”
Nhiếp Minh Châu hừ một giờ, xoay người lấy phụ vương lô rồi mong muốn kéo Tống Hi lên lầu: “Cậu ngủ ở chống này, tớ tiếp tục ngủ ở kề bên chống cậu!”
Thẩm Đình ngay lập tức chen vào: “Biệt thự này bố trí chống đẫy rồi, em và Thẩm Đình ở biệt thự nghỉ dưỡng mặt mũi cơ.”
“Hả?” Nhiếp Minh Châu tuyệt vọng, “Em mong muốn ở công cộng với Hi Hi…. Vậy Hi Hi ở nằm trong em vậy!”
Tống Hi sửng oi, gật đầu ngay: “Được cơ, nhằm tớ lên đường lấy đồ vật.”
Thẩm Đình phụ thuộc vào tay vịn sô trộn lướt điện thoại cảm ứng, ko nghe thấy, Nhiếp Dịch ngồi bên trên sô trộn đá anh ấy một trừng trị.
“Hả?” Thẩm Đình mơ mòng ngửng đầu lên, quan sát từng chuyện mới nhất trình bày thiệt thời gian nhanh, “Đêm ni Tống Hi ở biệt thự nghỉ dưỡng này đi! Lát nữa bà mẹ còn cho tới, cả nhị lâu lắm rồi ko bắt gặp nhau, tối cho tới sẽ có được nhiều chuyện nhằm tâm tư đấy.”
Tống Hi và Nhiếp Minh Châu đều giật thột, Tống Hi thì nghĩ về, đúng là tiếp tục lâu rồi ko được thủ thỉ với Tống Tĩnh Viện,  Nhiếp Minh Châu lại chu đáo và tri kỷ bảo, thế thì thôi vậy.
Thẩm Đình liếc đôi mắt hếch mặt mũi với Nhiếp Dịch.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dẹp đoạn.
Quản gia lại trình bày còn tồn tại bao nhiêu vị khách hàng nữa, quý khách bên cạnh nhau vực lên mừng đón.
Tống Hi lên đường muộn nhất, khi đi qua người Nhiếp Dịch, đột nhiên trông thấy song người mẫu của Nhiếp Dịch doạng rời khỏi, ko ngoài kinh hoảng hãi la một giờ, thấy cô chuẩn bị sửa bị té té sấp mặt mũi, Nhiếp Dịch mới nhất điềm tĩnh doạng tay rời khỏi vòng qua chuyện eo cô đặng ôm cô lên lại.
Tống Hi bắt lấy đôi bàn tay anh tóm thiệt chặt nhằm đứng mang lại vững vàng, còn còn chưa kịp ổn định lăm le lại, gần như là cô xúc cảm phiên bản thân thiện vừa phải xuất hiện nay ảo giác: “Chú cố ý ngáng chân cháu?”
Nhiếp Dịch lặng lẽ coi cô, đoạn vực lên áp lực trả lời: “Không nên.”
Tống Hi theo dõi mông anh, coi bóng dáng thon cao gầy guộc của anh ấy nhưng mà hoài nghi: “Sao con cháu thấy thực sự thế mà?”
Nhiếp Dịch ko thèm bận tâm: “Cháu trình bày thế thìa là thế.”
Tống Hi: “……..”
Trần Ngư và Tống Tĩnh Viện một trước một sau lên đường nhập.
Nhiếp Dịch và Tống Hi lên đường ở hâu phương, khi cho tới cổng, chỉ thấy Thẩm Đình đang được nhào về phía con xe địa hình nọ, vừa phải khóc vừa phải cười: “Cuối nằm trong cũng trông thấy ngươi rồi, xe cộ của tao!”
Nhiếp Dịch, Tống Hi: “…….”
Tống Tĩnh Viện kể từ bên trên xe cộ trở lại, nghe thế thì ném khóa xe thanh lịch mang lại anh ấy, cười cợt rét mướt tanh tưởi, nói: “Đem xe cộ thanh lịch trả mang lại anh, tôi lên đường trước.”
Thẩm Đình: “……”
Thẩm Đình Chịu bại ngay lập tức bên trên trận, túm lấy cô ấy.
Sức lực sở hữu tương đối lớn, thực hiện mang lại Tống Tĩnh Viện nên nhào nhập lòng anh ấy, bị đau nhức cho tới nhíu lại: “Anh điên à?”
Thẩm Đình cúi đầu, dán môi lên tai cô, khẽ nói: “Anh sai rồi.”
Động tác của Tống Tĩnh Viện khựng lại, tuy nhiên vẻ mặt mũi thì ko hề thay cho đổi: “Bệnh à!”
Nhưng mặt mũi tai lại ửng đỏ gay.
Những người còn sót lại tiếp tục dời đôi mắt khi nhị người chính thức tình chàng ý thiếp, Trần Ngư tăng trưởng xin chào bọn họ, căn vặn Nhiếp Dịch: “Bọn anh cho tới sớm vậy à?”
Nhiếp Dịch nói: “Vừa cho tới.”
Đều là kẻ thân quen cả nên ko bao nhiêu khách hàng sáo, nhập biệt thự nghỉ dưỡng thì nghỉ dưỡng một lúc, quản lí gia dẫn theo dõi nhân viên cấp dưới đáp ứng đem món ăn kể từ bên dưới chân núi mang đến chống ăn, cơm trưa giản dị, cả đám người lên đường nhập biệt thự nghỉ dưỡng sâu sắc nhập núi.
Trần Ngư nghe trình bày bản thân tiếp tục ở và một biệt thự nghỉ dưỡng với Thẩm Hành Chu và Nhiếp Minh Châu, ko trình bày gì, còn rủ rê nhị người tối đùa đấu địa ngôi nhà.
Thẩm Đình đứng vị trí số 1, trình bày quý khách nằm trong đùa Poker đi!
Trần Ngư theo dõi sau anh ấy và Tống Tĩnh Viện, kể lại: “Có ghi nhớ bao nhiêu năm về trước, tất cả chúng ta từng đùa Poker Đức ở club không….”
“Đúng đích thị đích thị,” Thẩm Đình cũng ghi nhớ, “Lần cơ sở hữu một thằng ngôi nhà nhiều mới nhất nổi tìm về, đang không biết đùa còn học tập yêu cầu dữ tợn, Nhiếp Dịch lại điềm tĩnh đùa với nó, nó thêm 1 mặt hàng chip, bọn này cũng thêm thắt mặt hàng, thằng đại ca này cũng nhiều sụ lắm! Cuối nằm trong, bọn này theo dõi Nhiếp Dịch all in, thằng đại ca đẩy tinh khiết chip lên, ko thèm coi bài bác, cũng all in! Hai giờ sau bại rộng lớn phụ vương triệu!”
Thẩm Đình vừa phải trình bày vừa phải coi Trần Ngư, cười cợt, lại tảo thanh lịch căn vặn Nhiếp Dịch: “Cậu còn ghi nhớ không?”
“Nhớ.” Nhiếp Dịch cười cợt trình bày.
Thẩm Đình trình bày với Tống Tĩnh Viện kề bên mình: “Lúc ấy em còn nhỏ lắm, là chuyện của năm sáu năm trước đó cơ.”
Bọn bọn họ lên đường đằng trước vừa phải cười cợt vừa phải trình bày, Nhiếp Minh Châu túm Tống Hi và Thẩm Hành Chu lên đường lờ lững rì rì ở sau, thỉnh phảng phất còn tạm dừng tự sướng.
Nhiếp Dịch quay trở lại liếc coi bọn họ, thấy Tống Hi quay đầu sang một bên cười cợt với Minh Châu rồi chụp ảnh công cộng, cũng ko nhằm ý cho tới bọn họ nữa, xoay người tăng trưởng trước.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hôm ni Nhiếp Minh Châu khoác cái váy kiểu ngắn vô cùng xinh rất đẹp, chỉ quấn một cái áo lông ngắn ngủn đã đi được ra phía bên ngoài, phụ vương người lên đường đi ngừng dừng được chừng không tới nhị km, cô ấy tiếp tục thấy rét mướt quá, một chập sau ko Chịu nổi nữa, xoay người trở về biệt thự nghỉ dưỡng ngủ nghỉ ngơi.
Tống Hi lăm le tiếp tục về nằm trong cô ấy, tuy nhiên bị cô ấy kể từ chối.
Mấy người đằng trước không thể thấy hình hình họa đâu, bên trên lối núi chỉ từ Tống Hi và Thẩm Hành Chu.
Hôm ni cậu vô cùng tĩnh lặng, sáng sủa sớm khi nhị người bắt gặp nhau cũng chỉ xin chào căn vặn một câu.
Mặt trời từ từ lặn sau núi, Tống Hi lại thực hiện như không tồn tại gì, hỏi: “Đi lên thăm dò bọn họ hoặc sao”
Thẩm Hành Chu khoác một cái áo lông vũ vừa phải dày lại nhiều năm, người cao người mẫu, thực hiện mang lại cậu càng thêm thắt rất đẹp trai và xán lạn, cậu thở nhiều năm, nói: “Tống Hi, tất cả chúng ta tâm sự lên đường.”
Bên lối lên núi sở hữu một cái ghế nhiều năm mang lại quý khách nghỉ ngơi chân, nhị người ngồi xuống, Thẩm Hành Chu lên đường trực tiếp vào việc, hỏi: “Em ko quí anh sao?”
Tống Hi sửng oi, một hồi sau mới nhất trả lời: “Thích bên trên mặt mũi bằng hữu, còn khuôn mẫu không giống thì ko.”
Lúc Tống Hi còn đến lớp, cô luôn luôn lặng ngắt và kiệm điều, tuy nhiên vì thế xinh rất đẹp và vơi ngoan ngoãn, nên ko hề thiếu hụt chúng ta nam giới theo dõi xua, đơn giản đều bị cô kể từ chối vô cùng trực tiếp thắn.
Tính cơ hội của Thẩm Hành Chu thì sáng sủa, nghe thế thì cười cợt cười cợt, tự do được song tí: “Vậy là, anh còn thời cơ nhằm theo dõi xua em nhỉ?”
Lần trước ở ngoài cửa ngõ công ty lớn, từng chuyện ra mắt quá đột ngột, cậu Chịu tác dụng mạnh kể từ tư tưởng gây ra sự xúc động nên bao nhiêu ngày sau nên Chịu đựng sự giầy vò, cậu lo sợ là tỏ tình thời gian nhanh quá nên thời cơ ko đích thị, rồi lại nghĩ về thực hiện thế cũng giống thôi, nghĩ về nhưng mà coi thời cơ họp mặt của nhị người thông thường không nhiều hoi, tình thân được tu dưỡng quá lờ lững, ko vày tỏ tình trước rồi theo dõi xua sau.
Tống Hi trầm khoác nhập phút chốc, lại hỏi: “Hành Chu này, tại vì sao anh lại quí em?”
“Anh….” Trước cơ Thẩm Hành Chu trước đó chưa từng tâm trí về yếu tố này, mãi một hồi sau mới nhất đáp, “Em tỉnh bơ, êm ả dịu dàng, cũng dễ thương và đáng yêu nữa….”
Tống Hi cười cợt, hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Hành Chu khá nhíu ngươi, tức thời cạn kể từ.
Tống Hi mỉm cười: “Thật rời khỏi em ko hề tỉnh bơ và êm ả dịu dàng như anh trình bày đâu, em chấp nhất lắm, cũng ko êm ả dịu dàng tí này, đơn giản câu nệ vày yếu tố hoàn cảnh của tôi, nên mới nhất như vậy này thôi.”
Thẩm Hành Chu nghe là biết ý của cô ấy, nói: “Anh biết, vậy nên anh mới nhất mong muốn chở che mang lại em nhập sau này, nhằm em…. Không còn bị ngôi nhà bọn họ Tống doạ nữa.”
“Đây đó là điều em mong muốn trình bày.” Tống Hi xoay đầu coi cậu, “Anh còn ghi nhớ câu nhưng mà em tiếp tục căn vặn anh nhập nhị ngày hôm trước không? Em căn vặn, anh quí em ở ở đâu, là vì thế đống ý sao? Thật rời khỏi tất cả chúng ta xa lạ thân thiện, anh ko đầy đủ nắm vững về em, anh sở hữu từng nghĩ về cho tới, anh thiệt sự quí em sao?”
Thẩm Hành Chu ko chút bởi dự, tỏ thái độ: “Thích thiệt.”
Tống Hi nói: “Nhưng anh lại ko biết anh quí gì ở em?”
Thẩm Hành Chu mong muốn phân tích và lý giải, Tống Hi lại nhẹ dịu nói: “Hành Chu, anh nghe em trình bày tiếp tục, thiệt rời khỏi em hoàn toàn có thể trông thấy kể từ góc nhìn của anh ấy.”
“Anh biết không? Mỗi thứ tự dì hùn việc ở trong nhà bọn họ Tống coi em, cũng giống như góc nhìn anh khi coi em vậy, em biết này là ý chất lượng tốt, đơn giản em ko tiếp cảm nhận được loại góc nhìn như vậy, quá cẩn trọng, rất nhiều lòng thương kinh hoảng. Dì ấy chất lượng tốt với em lắm, tuy nhiên khuôn mẫu chất lượng tốt ấy lại bắt đầu từ tình thương kinh hoảng của kẻ mạnh so với kẻ yếu ớt.”
Tống Hi nói: “Con người của em vô cùng hiếu thắng, cũng tương đối sỉ diện hảo, vậy nên khôn cùng nhạy cảm với những chuyện như vậy, em ghi nhớ như in khuôn mẫu thứ tự va nên cửa ngõ chống họp ấy, anh trình bày em chớ xoa nữa, và căn vặn em rằng, người thân ko trình bày với em những chuyện như vậy à, em bảo không tồn tại, thế là anh người sử dụng góc nhìn ấy coi em, rồi van lơn lỗi em.”
Thẩm Hành Chu chợt hốt hoảng.
Tống Hi lại cười cợt rồi trình bày tiếp: “Em ko hề trách cứ anh, đơn giản em mong muốn trình bày mang lại rõ rệt, hoàn toàn có thể khuôn mẫu nhưng mà anh nhận định rằng yêu thương quí ấy, ko nên là loại quí cơ, nhưng mà là, là….”
“Là anh tự động cho chính mình đích thị.” Thẩm Hành Chu tiếp điều.
Tống Hi cúi đầu coi những ngón tay đang được quấn lấy nhau của tôi, nhấp lên xuống đầu: “Cũng ko nên, em cũng ko rõ ràng nữa, sở hữu chăng thì bất kể người nào cũng hoàn toàn có thể hiểu chếch lên đường tình thân của tôi, em trước đó chưa từng mến bao giờ…. Chỉ thấy là, anh nên nghĩ về làm sao cho thật kỹ.”
Thẩm Hành Chu quan sát về điểm xa xôi, tia nắng đang được dần dần nhạt nhẽo màu sắc, một hồi lâu sau, mới nhất gật đầu: “Được.”
Tống Hi ngửng đầu lên, coi cậu nhưng mà cười: “Nếu anh Chịu để ý khi em thủ thỉ với Minh Châu, tiếp tục thấy nhị người trọn vẹn không giống nhau.”
Thẩm Hành Chu cười cợt khổ: “Biểu hiện nay của anh ấy rõ ràng cho tới thế sao?”
Tống Hi nhịn cười: “Có chút chút.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Hành Chu chợt ghi nhớ cho tới lần thứ nhất bắt gặp Tống Hi, là hôm sinh nhật của Tống Tĩnh Viện, cậu cho tới ngôi nhà bọn họ Tống, trông thấy Tống Hi đang được ngồi bên trên kho bãi cỏ, bên trên người được ánh trời chiều vàng nhạt nhẽo của mùa hè mạ lên, sở hữu mức độ sinh sống rực rỡ của tuổi hạc trẻ em tuy nhiên lại vô cùng đơn độc.
Sau này, kể từ điểm ba mẹ bản thân, cậu mới nhất hiểu rằng ngôi nhà bọn họ Tống sở hữu nhị người đàn bà, thế là về sau cứ ghi nhớ cho tới cảnh tượng của ngày hôm ấy, ghi nhớ cho tới cô nhỏ nhắn bị quăng quật rơi nhập ngôi nhà Tống, gầy guộc gò và một mình, ko tình nhân thương.
Thẩm Hành Chu mơ hồ nước hiểu rời khỏi được.
Tống Hi để ý sắc mặt mũi của cậu, cũng dần dần yên ổn lòng, bông đùa một câu: “Em thấy Minh Châu quí phù hợp với anh rộng lớn, cậu ấy mới nhất dễ thương và đáng yêu.”
Thẩm Hành Chu doạng tay lên bụm mặt: “Em nghĩ về là anh thiệt sự ko quí em 1 chút nào sao, bị em phẫu thuật rời khỏi nhưng mà phân tách cường bạo thế cơ, sẽ không còn nhức lòng 1 chút nào sao? Giờ lại lên đường chòng ghẹo anh rồi?”
Tống Hi cười: “Giúp anh dời xúc cảm lên đường nhưng mà.”
Thẩm Hành Chu thở dài: “Anh còn đang được dự trù vào cuối tuần này chào em nhập cuộc tiệc từng năm của công ty lớn ngôi nhà anh, vì thế để giữ lại địa điểm chúng ta song mang lại em nhưng mà anh tiếp tục kể từ chối ko biết từng nào rồi, giờ đây thì hoặc luôn luôn, bị em kể từ chối không thể một miếng mặt mũi mũi gì.”
“Tiệc hằng năm?” Tống Hi căn vặn.
“Nhà của bọn anh.” Thẩm Hành Chu phân tích và lý giải, “Hoạt động của công ty lớn trong năm này tương đối tốt, phụ vương anh chào cho tới vô số người, tổ chức triển khai họp thường xuyên ấy nhưng mà.”
Tống Hi hiểu rời khỏi, gật đầu.
Thẩm Hành Chu hất đầu gối va vấp nhập gối cô: “Không ấy, em thực hiện chúng ta song với anh được không? Nếu ko thì anh tiếp tục nên lên đường 1 mình thiệt đấy, coi như thể yên ủi anh lên đường, tặng anh một phần quà, cũng coi như thể chia ly nhập hạnh phúc.”
Tống Hi cười cợt trở nên tiếng: “Ai chia ly hạnh phúc với anh!”
Mấy người Nhiếp Dịch và Thẩm Đình trở lại núi, tiếp tục trông thấy một mùng này trên đây.
Ánh hoàng hít ấm cúng, núi xanh xao nước nhập, một song nam giới phái nữ tuổi hạc còn trẻ em măng ngồi bên trên cái ghế nhiều năm tâm tình hạnh phúc, rõ rệt là ngày đông giá chỉ rét thế cơ, tuy nhiên lại khiến cho người tao cảm biến được ý xuân mềm mịn và mượt mà vơi ngọt.
Bạn đang được hiểu truyện bên trên NetTruyen.com.vn