niên bách ngạn

Bữa cơm trắng khách hàng, ăn uống hàng ngày lễ hội cho tới tận rộng lớn chục một giờ tối mới nhất giải thể.

Niên Bách Ngạn đang được tu vô số rượu. Sau Khi lên xe pháo, khắp cơ thể anh trượt vật rời khỏi sau ghế, nhắm đôi mắt lại, sắc mặt mũi sở hữu phần lợt lạt.

Bạn đang xem: niên bách ngạn

Hứa Đồng là kẻ sau cùng lên xe pháo, phiền lòng nói: “Tổng giám đốc! Tôi vẫn nên lên đường mua sắm một không nhiều trà giải rượu mang đến anh là rộng lớn. Anh tu mang đến tỉnh rồi hẵng về ngôi nhà.”

Niên Bách Ngạn từ trên đầu cho tới cuối vẫn nhắm chặt đôi mắt, một nhì phút sau mới nhất thưa một câu: Không cần! Giọng thưa của anh ấy áp lực và khan quánh, rõ rệt đang được vô cùng say rồi.

Hứa Đồng thấy vậy chỉ biết tuân theo ý anh, rồi cô nhắn thám thính bác tài chớ mang đến xe đua vội vã.

Trăng xuyên qua quýt dù hành lang cửa số đàng sau, tự khắc họa rõ rệt khuôn mặt Niên Bách Ngạn, từng một đàng đường nét sáng sủa rõ ràng tuy nhiên thâm thúy. Anh ngồi bại, cái áo dạ tùy tiện vắt lên một cái ghế ở kề bên. Cúc phần cổ áo vest nhằm hé, hiện hữu lên một vẻ mệt rũ rời tuy nhiên quyến rũ.

Một khi lâu sau, anh hé đôi mắt liếc nhìn ra phía bên ngoài cửa ngõ xe pháo.

“Sao vẫn ko tài xế đi?” Anh giơ tay thả lỏng cà vạt rời khỏi, khóe đôi mắt lông mày đều nhuốm mùi hương rượu.

Hứa Đồng trở lại, khẽ hỏi: “Anh trở lại tứ thích hợp viện hoặc về chống nghỉ?”

Niên Bách Ngạn trầm khoác.

Trong bóng tối, hai con mắt anh trong khi sáng rõ ràng khi tối tăm, như 1 mùng sương loà quấn lên ngọn đèn biển thân thích đại dương khơi, khiến cho người tao cảm nhận thấy như gần như là xa cách, ko thể thâu tóm. Rất lâu sau, anh mới nhất giơ tay lên coi đồng hồ thời trang như đang được tâm trí chuyện gì.

Hứa Đồng vẫn nhẫn nại chờ đón đưa ra quyết định của anh ấy.

“Hứa Đồng!” Niên Bách Ngạn chứa chấp giọng trầm trầm, tuy nhiên thân thích tối tối lại mang trong mình một đường nét hấp dẫn, cợt lòng người: “Muộn quá tuyệt vời rồi, cô về ngôi nhà luôn luôn lên đường.”

“Vậy anh…” Sếp đang được say rượu, thực hiện trợ lý như cô sao rất có thể yên tĩnh tâm tách đi?

Niên Bách Ngạn lại nhắm đôi mắt, khuôn mặt sở hữu phần tự dự. Mấy giây sau anh thể hiện quyết định: “Về Sanlitun.”

Hứa Đồng nghe kết thúc vô cùng đỗi ngạc nhiên. Cô nhìn Niên Bách Ngạn, tâm tư như đang được Chịu một sự khích động rộng lớn. Cô hiểu tối ni Niên Bách Ngạn mong muốn cho tới điểm Tố Diệp. Sanlitun là khu vực ngôi nhà cô ấy ở. Không cần Niên Bách Ngạn trước đó chưa từng qua quýt tối ở bại, tuy nhiên hoặc là anh đích thân thích tài xế cho tới, hoặc là chủ yếu cô đem anh cho tới bại. Sau Khi về Bắc Kinh, anh và Tố Diệp ko thể ngày tối với mọi người trong nhà như ở Nam Phi nữa, mục tiêu là nhằm rời những lời nói sàm trộn ko quan trọng.

Vậy tuy nhiên tối ni, Niên Bách Ngạn say mèm lại ngang nhiên đưa ra quyết định cho tới ngôi nhà Tố Diệp, lại còn là một bác tài đem anh thông qua đó. Vấn đề này thực sự khiến cho Hứa Đồng ko ngoài kinh hoảng hãi. Đây đơn thuần người bác tài công ty lớn mướn mướn. Niên Bách Ngạn thực hiện vậy là mong muốn công khai… hay những chỉ vì thế đang được say rượu?

Cô ko thể tư duy rõ ràng Niên Bách Ngạn đang được nghĩ về vật gì. Có lẽ so với anh tuy nhiên thưa, sinh sống những mon ngày dấm dúi, trốn rời như vậy này trái ngược thực vượt lên mệt rũ rời. Cô bèn báo với bác tài một giờ. Trước Khi lên đường Hứa Đồng còn nhắn bác tài, bảo anh tao khoảng chừng năm giờ sáng sủa mai cho tới đái khu vực bại đón Niên Bách Ngạn.

Cô biết từng phen Niên Bách Ngạn cho tới điểm Tố Diệp, ngày ngày tiếp theo đều tách lên đường vô cùng sớm. Anh không thích láng giềng láng giềng dị nghị, chỉ trỏ cô ấy.

Khi Tố Diệp đang được phía trên nệm xem sách thì chuông cửa ngõ bên dưới ngôi nhà vang lên.

Cô khoác áo ngủ trở lại. Sau Khi nhìn qua quýt đôi mắt thần, cô trọn vẹn tưởng ngàng, vội vã vàng Open.

Niên Bách Ngạn đang được đứng bên phía ngoài.

Một tay anh kháng lên cạnh cửa ngõ, kháng nâng cả khung hình to lớn đang được say xỉn. Áo khoác ngoài được vắt lên cánh tay sót lại, cà vạt cũng rất được thả lỏng trọn vẹn, treo lên cổ. Sau Khi phát hiện ra cô rời khỏi Open, anh khẽ mỉm cười cợt với cô rồi lảo hòn đảo lên đường vào trong nhà.

Tố Diệp vội vã bước cho tới nâng anh, lấy chân đá cửa ngõ lại.

“Sao anh lại tu nhiều thế này?” Cô nhức lòng, dìu anh ngồi xuống sofa.

“Không sao!” Anh nhờ vào sofa, cả khung hình như chìm hẳn xuống bại.

Tố Diệp đón lấy áo khoác bên ngoài của anh ấy, vội vã nhỏ gọn nhằm lịch sự một phía. Thấy anh tu cho tới nỗi mặt mũi mũi tái ngắt nhợt, cô càng ko yên tĩnh tâm, bèn tháo dỡ cà vạt mang đến anh rồi nhẹ dịu nói: “Anh ngoan ngoãn ngoãn ngồi yên tĩnh phía trên nhé!”

Niên Bách Ngạn nghe lời nói, gật đầu.

Chẳng bao nhiêu chốc, Tố Diệp đang được nấu nướng kết thúc trà giải rượu, bê lên mang đến anh, vô tay còn vậy thêm 1 cái khăn mặt mũi. Niên Bách Ngạn thời điểm này đang được nhắm đôi mắt, ngồi yên tĩnh bên trên ghế, đầu mi vẫn tương đối nhíu lại, có lẽ rằng vô cùng không dễ chịu.

Cô ngồi xuống ở kề bên anh. Mùi rượu sặc sụa và mùi hương dung dịch lá đang được trọn vẹn thay cho thế mùi hương mộc mộc vốn liếng sở hữu của anh ấy. Trong một tối tối thế này, một người con trai đang được say bất thần cho tới ngôi nhà thực sự chứa đựng một chút ít xấu xí và nguy hại.

Cô chỉ quan hoài cho tới sức mạnh của anh ấy. Thấy anh không dễ chịu, cô một vừa hai phải tức phẫn nộ một vừa hai phải phiền lòng, tuy nhiên cũng ko thể thưa gì thêm thắt. Cô lấy khăn vệ sinh mặt mũi và bàn tay mang đến anh trước, tiếp sau đó vậy ly trà giải rượu, thấp giọng nói: “Anh tu một chút ít đi!”

Niên Bách Ngạn uể oải hé đôi mắt rời khỏi, khẽ cảm ơn một câu rồi đón lấy. Đợi anh tu không còn cô lại vậy về, thở nhiều năm. Cô đang được quyết định vùng dậy, sẵn sàng lên đường lấy thêm 1 số lượng nước, anh đột nhiên lưu giữ cô lại.

“Để anh nhìn em!” Anh khẽ cười cợt vô điệu cỗ say khướt.

Từng ngón tay nhẹ dịu móc vô tay cô. Cô xoay đầu, đường nét mặt mũi sở hữu chút khó khăn xử: “Dạ dày anh vốn liếng ko chất lượng tốt, còn tu nhiều rượu như thế.”

Anh đột nhiên cười cợt, nụ cười cợt lan vô tận lòng đôi mắt.

Một Niên Bách Ngạn như thế mang trong mình một đường nét máu mê người ko thể trình diễn miêu tả trở thành lời nói, biếng quá lười, hấp dẫn, y như một con cái sư tử một vừa hai phải êm ả dịu dàng, nhiều tình lại lênh láng nguy hại.

“Còn biết cười? Anh thực hiện em phiền lòng bị tiêu diệt lên đường được.” Cô thực tình thưa.

Anh giơ tay, luồn vô mái đầu cô, rồi phủ lên gò má, nhẹ dịu vuốt ve sầu. Tố Diệp thấy vậy cũng ko nỡ trách móc móc anh đồng thời. Giọng cô nhu hòa hơn: “Để em nâng anh về phòng ngủ ngơi!”

Đang quyết định động che, anh đột nhiên thẳng cánh, kéo khắp cơ thể cô lại.

Xem thêm: nếu như ánh trăng không ôm lấy em

“Bách Ngạn! Anh say rồi! Nghỉ ngơi đi!” Tố Diệp ngọ ngoạy mong muốn vùng dậy.

Một giây sau cô bị Niên Bách Ngạn kéo ngược vô lòng, ngay lập tức tiếp sau đó cả khung hình anh áp sát, đè cô lên sofa.

Toàn cỗ trọng lượng khung hình người con trai dồn xuống. Đàn ông sau thời điểm tu rượu vô cùng nặng nề, anh cũng ko nước ngoài lệ. Hơi rượu lan rời khỏi, trộn lộn nằm trong tương đối thở rét rẫy, áp lực của anh ấy, phả vô mặt mũi, thực hiện rộp hai con mắt cô.

Bàn tay rộng lớn của anh ấy chính thức ko tráng lệ và trang nghiêm, lướt lên đường bên trên người cô, kéo áo ngủ của cô ý rời khỏi, len vào cụ thể từng điểm nhạy bén một cơ hội lão luyện.

Trái tim Tố Diệp chạm đập mạnh điểm lồng ngực khiến cho cô nhức nhối.

Cô nhẹ dịu lưu giữ mặt mũi anh lại, nhìn vô đôi mắt anh: “Đừng như vậy! Anh ngủ yên tĩnh một giấc ko được sao?”

Niên Bách Ngạn lại khóa chặt nhì tay cô Tột Đỉnh đầu, áp mặt mũi xuống, vùi vô cổ cô, khẽ nói: “Em yêu! Anh vô cùng lưu giữ em, thường ngày, từng giây, từng phút đều nhớ…”

Anh khẽ cắm cổ cô, tiếng nói mơ hồ nước. Cả người cô nhịn nhường như nhanh gọn bị châm lửa, ko biết vì thế động tác của anh ấy hoặc vì thế lời nói bại.

“Em cũng lưu giữ anh…” Tố Diệp ko kìm được, dốc tận tình bản thân.

Nụ thơm của anh ấy men theo đòi gò má, cho tới song môi hồng rồi vòng xung quanh tai, hăng hái tuy nhiên ngang tàn. Áo sơ-mi của anh ấy đang được không ngừng mở rộng, từng múi cơ bắp tương tự cũng thâm nhập lênh láng men rượu, đang được bột phát sức khỏe uy vũ của tớ.

Vì tương đối say, tay anh cũng ko phân nặng nề nhẹ nhõm, xoa nắn khung hình tuyệt rất đẹp của Tố Diệp. Dưới ghế là cái áo sơ-mi đã trở nên anh tháo dỡ rời khỏi. Người đàn bà bên dưới người anh cũng gần như là không hề miếng vải vóc.

Tố Diệp tương đối mệt mỏi, domain authority thịt cô bị anh vần vò nhức rát. Anh quả cảm như chỉ mong muốn nuốt tươi cô vậy.

Rồi anh bất thần lưu giữ chặt mặt mũi cô, sinh sống mũi cao trực tiếp tiến bộ lại sát cô. Trong hai con mắt sâu sắc thẳm trào dưng một tình thương và ước mong. Đôi tay ấy lại gửi lịch sự mơn man gò má cô.

“Diệp Diệp…” Anh khẽ gọi thương hiệu cô, thân thích thiết và yêu thương chiều.

Cô ngước đôi mắt lên nhìn vô hai con mắt mơ tưởng say ấy.

“Anh Chịu vượt lên đầy đủ những tháng ngày này rồi.” Anh thở nhiều năm.

Tố Diệp sững sờ, ko ngờ anh lại thưa vậy.

“Thế nên, anh mới nhất gấp rút mong muốn em…” Niên Bách Ngạn buông cổ tay cô rời khỏi, nhì bàn tay anh nâng khuôn mặt mũi cô lên như trân trọng một bảo vật. Bờ môi anh men theo đòi vầng trán, tạm dừng bên trên mí đôi mắt cô. Sau bại anh nhìn cô ko chớp đôi mắt. Trong bóng tối, ánh nhìn anh như tỉnh như say: “Muốn em thực hiện bà xã của Niên Bách Ngạn.”

Hai đôi mắt Tố Diệp chợt tròn trĩnh xoe. Ngay tiếp sau đó như sở hữu ngàn vạn pháo bông đang được nổ tung ở kề bên cô. Nhất quyết định là cô cũng say rồi. Đúng vậy! Hơi rượu bên trên người anh đã và đang thực hiện cô mê mẩn. Nếu ko có gì cô lại được nghe một lời hứa hẹn hứa rõ rệt cho tới vậy? Cô nhìn anh không đủ can đảm tin cẩn, vô cùng mong muốn lên giờ chất vấn anh sở hữu thiệt hoặc không? Rất mong muốn chất vấn anh sở hữu cần chỉ vì thế say nên mới nhất thưa bừa không?

Nhưng bao nhiêu lời nói bại từ trên đầu cho tới cuối vẫn nghẹn lại vô trong cổ họng ko thể bay rời khỏi. Sự khích động kể từ hai con mắt lộn ra từng khung hình, cho tới từng đầu ngón tay cô cũng lập cập lên vô hồi vỏ hộp và hưng phấn.

Anh ko lúc nào thưa với cô những lời nói này.

Chưa lúc nào thưa anh mong muốn lấy cô.

Chỉ sở hữu những khi thông thường, anh tiếp tục ngầm thưa bao nhiêu lời nói bất minh, tuy nhiên thật nhiều ý đều là cô tự động tư duy. Cô không đủ can đảm suy ngẫm tâm tư tình cảm của anh ấy, kinh hoảng rằng có rất nhiều lời nói thưa lù mù ám chất lượng tốt rất đẹp ko gánh nổi những phen suy nghĩ.

Nhưng tối ni, anh đang được tâm sự câu này trực tiếp thắn, rõ rệt.

Anh… mong muốn cô thực hiện bà xã của anh ấy.

Làm bà xã của Niên Bách Ngạn!

Chỉ cần thiết nghĩ về như thế, cô đang được đầy đủ phấn khích ko ngủ nổi nữa rồi.

Nhưng vì thế vượt lên hưng phấn, Tố Diệp lại cứ thế ngây ngốc nhìn người con trai bên trên đỉnh đầu. Tất cả từng thú vui, niềm hạnh phúc, toàn bộ từng cảm xúc hoan hỉ, sung sướng đều sinh sống vô toàn cầu tâm tư của cô ý.

Ánh đèn lung linh từng chống chiếu rọi đường nét êm ả dịu dàng tuy nhiên mơ tưởng của khuôn mặt nhỏ xíu nhỏ. Người đàn bà vô đôi mắt Niên Bách Ngạn cũng say rồi. Anh ko đợi ngóng gì nữa, cúi đầu khóa chặt chiếc miệng nhỏ tương đối hé hé của cô ý lại. Dưới mức độ tác động của rượu, nụ thơm càng trở thành hung hăng, cuồng dã.

Cô nghe thấy giờ anh tháo dỡ thắt sống lưng, cũng nghe rõ ràng giờ kéo khóa quần. Cả người cô mượt oặt, ko động đậy nổi nữa. Không thể ko quá nhận, lời nói bại của Niên Bách Ngạn như đang được đâm vô huyệt đạo chí mạng của cô ý. Tới tận Khi niềm tự tôn vĩ đại rộng lớn, lừng lững của những người con trai kháng lên trên người, cô mới nhất biết rùng bản thân.

Cô lại ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, khuôn mặt anh đang được hóa học chứa chấp dục vọng kể từ lâu.

Cô khẽ gọi thương hiệu anh, kỳ vọng anh chậm rãi một chút ít, nhẹ dịu một chút ít.

Nhưng tầm dáng hiện nay của Tố Diệp, không hề nghi vấn gì, chỉ càng tăng thêm thêm thắt khát khao đoạt được của cánh con trai, nhất là những người dân con trai đang được say. Hai đôi mắt anh như bốc cháy, cả khung hình cường tráng cũng rét rộp.

Bàn tay rộng lớn nhẹ dịu nâng eo cô lên. Nhiệt nhiệt độ hổi của chính nó kích ứng domain authority thịt non rét của cô ý.

Khoảnh tự khắc anh lên đường vô khung hình, khắp cơ thể Tố Diệp teo thắt lại vô máu mê loàn. Cô quấn chặt lấy người anh, nhịn nhường như không đủ can đảm buông lơi, kinh hoảng tiếp tục rơi trực tiếp xuống vực sâu sắc.

Xem thêm: năm đó vạn dặm tìm đường phong hầu

Niên Bách Ngạn vạc rời khỏi một tiếng động thỏa mãn nhu cầu bên trên người cô, không còn bản thân tận thưởng niềm sung sướng nghiêm ngặt của những người đàn bà.

Cô chỉ biết gấp rút thở mạnh, trở ngại tiềm ẩn sự vĩ đại của anh ấy.

Một điểm này bại vô khung hình như nuốt cả một ngọn đuốc hừng hực. Mỗi phen người con trai chạm va mạnh mẽ, thì ngọn lửa ấy lại phun trào, bùng cháy…