chien than thanh y

 Đường Tuấn khẽ gật đầu, anh theo đòi Vũ Vô Thương về phía đằng trước.  

Hành động này của nhị người tức thì dẫn cho tới một trận trào phúng của những người dân xung xung quanh.  

Bạn đang xem: chien than thanh y

"Vũ Vô Thương, ánh nhìn của cô ấy cũng chất lượng như sư phụ cô, lựa chọn một chiếc đuôi cần thiết cẩu."  

"Hai người Giang Hàn Nguyệt nằm trong Mạnh Thiển qua chuyện cửa quan, cô đang không thể mong chờ được, đợi lát nữa chớ trở nên chuyện mỉm cười."  

Các loại câu nói. phát biểu chói tai khó khăn nghe truyền vô tai Đường Tuấn và Vũ Vô Thương, khiến cho sắc mặt mũi Vũ Vô Thương âm trầm xuống.  

"Yên tâm cút.  

Tôi sẽ không còn kéo chân cô đâu.”  

Đối với câu nói. phát biểu của Đường Tuấn, Vũ Vô Thương chỉ coi như là 1 câu nói. yên ủi này bại liệt.  

Từ khi nằm trong một đội nhóm với Đường Tuấn, cô tớ trước đó chưa từng kỳ vọng xa thẳm vời Đường Tuấn thiệt sự rất có thể hùn bản thân vô chiến tranh.  

"Tiền bối, đắc tội rồi."  

Hai người cơ hội Hoàng Kim Viên một khoảng cách, Vũ Vô Thương phát biểu một câu rồi  chính thức đả kích.  

Cô tớ khẽ kêu một giờ đồng hồ, vô đấm ly đùng một cái chính thức mưa.  

Mưa tơ triền miên trở nên tuyến, tuy nhiên lại chứa đựng sát ý thấu xương.  

Giang Hàn Nguyệt lấy tuyết thực hiện dò xét, Vũ Vô Thương thì lấy mưa thực hiện dò xét, cực kỳ đem xúc cảm đối lập nóng bức.  

Mưa rơi chan chứa trời phun về phía Hoàng Kim Viên.  

Xem thêm: luật cấm săn bắt người trái đất

Khi Đường Tuấn đang được sẵn sàng đi ra tay, câu nói. phát biểu của Vũ Vô Thương tự nhiên vang lên phía trên mặt tai anh: "Anh ko cần thiết đi ra tay, bởi ko tiếp tục thực hiện hòn đảo lộn tiết tấu của tôi.”  

Đường Tuấn khá giật thột, dứt khoát đứng yên tĩnh bất động đậy, nhìn Vũ Vô Thương phú thủ với Hoàng Kim Viên.  

Không thể ko phát biểu Vũ Vô Thương thực sự gan góc, mưa lớp bụi trở nên dò xét tuy vậy uy thế ko bởi Giang Hàn Nguyệt lấy tuyết thực hiện dò xét, tuy nhiên năng lượng liên tiếp trị đi ra lại càng mạnh.  

Từng mùa các mùa, đả kích về phía Hoàng Kim Viên.  

Hoàng Kim Viên đã cho thấy một tay, mưa lớp bụi trở thành dò xét chắn ở phía bên ngoài một trượng.  

Nó rộng lớn giờ đồng hồ nói: "Cô suy nghĩ bởi vào trong 1 người tuy nhiên kháng hứng được trăm chiêu của tôi, cũng ko đơn giản và giản dị vì vậy.”  

Nó hét rộng lớn một giờ đồng hồ, mưa lớp bụi chan chứa trời tức thời trì trệ dần.  

Khóe mồm Vũ Vô Thương tràn đi ra tiết tươi tắn, Đường Tuấn thấy thế, sẵn sàng đi ra tay, lại bị Vũ Vô Thương hét lại: "Tôi phát biểu rồi, anh ko cần thiết đi ra tay.  

Anh đi ra tay ltinh tinh, chỉ thực hiện cho tới tôi càng thêm thắt nguy hại.”  

Đường Tuấn nhìn cỗ dáng vẻ quyết tuyệt của Vũ Vô Thương, nhíu mi, nói: "Tôi đi ra tay, có lẽ rằng rất có thể hùn cô giảm sút một chút ít áp lực đè nén.”  

“Không cần!”  

Vũ Vô Liêm thẳng kể từ chối.  

Xem thêm: tân hôn không tình yêu

Đường Tuấn đi ra tay, chớ phát biểu giảm sút áp lực đè nén, cô tớ nhận định rằng anh chỉ biết thực hiện thêm thắt phiền toái cho bản thân mình.  

Vũ Vô Thương xóa cút vết tiết bên trên khóe mồm, ánh nhìn tàn nhẫn quan sát về phía Hoàng Kim Viên, trầm giọng nói: "Lại cho tới.”  

Ánh đôi mắt Hoàng Kim Viên sáng sủa lên, nói: "Độ mềm dẻo ko tệ.”