CHƯƠNG 2:Hạ Nhiên cố ý nấn ná lại nhì phút rồi mới mẻ tách ngoài, khi ra bên ngoài Giản Tích thất lạc.
“ Nhiên, làm cái gi tuy nhiên lâu vậy?”Lâm Gia một vừa hai phải thấy ngay lập tức gào đồ sộ “Lâu cho tới nỗi em lượn vô toilet được 3 phiên rồi đó.”
Bạn đang xem: anh duong am ap
Hạ Nhiên giạng tay ngược đi ra, nhì ngón tay chỉ chỉ vô ngực Lâm Gia, cản mang đến lại sát “Rửa tay chưa?”
“Em đâu đem sử dụng tay nhằm chùi cần thiết gì nên rửa?”Lâm Gia mỉm cười hắc hắc: “Đùa thôi, cọ rồi.”
Hạ Nhiên núm điếu dung dịch “Được rồi, tôi sẽ có được tin tưởng, y chúng ta Trương ê ngày mai cho tới chung cư Kim Đơn, ngày mai xuất phát sớm chút.”
Cao ốc Kim Đơn ở trung tâm TP. Hồ Chí Minh, coi đi ra chúng ta nên cho tới ê chuyến nhằm đòi hỏi nợ rồi.
Lại tiếp, Hạ Nhiên thực hiện nghề ngỗng này cũng 2 năm rồi, chuyên nghiệp chung những ngôi nhà nợ ứng phó với những con cái nợ khó khăn nhằn, thiếu thốn nợ phần đông đều là bao nhiêu lão cáo già cả, nên nhằm ứng phó thể người sử dụng vài ba thủ đoạn.
Hai người ngồi xe pháo máy chạy về Nha Đề Lộ, vô thâm thúy tăng khoảng tầm trăm mét ở cuối ngõ hẻm, tựa như kiểu mẫu vỏ hộp nắp, thông với khung trời, vô tối trăng, ánh trăng treo cao cao lan khả năng chiếu sáng xuống sát mà đến mức như hoàn toàn có thể sờ tay cho tới được.
đem Lâm Gia về ngôi nhà trước, cơ hội xa vời bắt gặp con xe việt dã đậu, đèn xe pháo vẫn còn đó nhấp nháy, kể từ cửa ngõ kính xe pháo nhoi đi ra kiểu mẫu đầu trọc, khi người ê mỉm cười vệt thâm sẹo phía bên trái mi đôi mắt như con cái rết biết nhúc nhích: “A, Nhiên cũng ở trên đây sao?”
Lâm Gia chào: “A Long”. Sau ê kể từ hâu phương xe pháo máy phóng xuống.
Lâm Gia lại vị trí xe pháo việt dã, nằm trong cái thương hiệu đầu bóng lưỡng đồ vật gi, thỉnh phảng phất còn gật đầu.
Cuộc hội thoại thân thuộc nhì người nam nhi kha khá ngắn ngủn gọn gàng, xong xuôi đầu bóng lộn vỗ vỗ vai Lâm Gia “Được rồi, ở trong nhà đợi thông tin , tè tử cậu thực hiện đảm bảo chất lượng lắm”
Sau ê vẫy tay về phía Hạ Nhiên: “Em trước nhé Nhiên? À trúng rồi, ngày hôm qua khi húp rượu Gia Gia đem nói đến , có vẻ như Gia Gia cực kỳ ngóng quay trở lại thực hiện phụ tá tâm đắc mang đến ấy ê.”
Hạ Nhiên ngậm điếu dung dịch, nửa mỉm cười nửa , “Cảm ơn Gia Gia nhằm đôi mắt hỗ trợ, ngày không giống bắt gặp tôi chắc chắn đích thân thuộc cảm ơn ấy.”
Đầu trọc mỉm cười hắc hắc nhì giờ, rồi tài xế tách .
“Vậy Nhiên, mai chín giờ gặp”– Lâm Gia kể từ vào trong túi rút đi ra khóa xe ngôi nhà.
Hạ Nhiên thở đi ra làn sương, người mẫu kháng khu đất hỏi: “Họ Long ê dò thám cậu nhằm thực hiện gì?”
Lâm Gia “Hi” giờ, “ đem gì đâu, chẳng qua loa là thiếu thốn người, ham muốn dò thám em qua loa chung bao nhiêu ngày.”
Hạ Nhiên nhíu ngươi, buôn bán tín buôn bán ngờ vực.
Lâm Gia thấy thế đứng trực tiếp vỗ ngực “Vừa đúng khi em rảnh, ham muốn ngồi lại hoàn toàn có thể dò thám tăng tí chút. Nhưng việc làm đòi hỏi nợ vẫn chính là chuyện cần thiết, em thực hiện chậm trễ trễ đâu”
Hạ Nhiên nghiêng người về phần bên trước, giọng tựa như cảnh báo: “Nhóm người chúng ta là kiểu mẫu dạng gì trong tâm địa cậu biết , chớ sai lối tuy nhiên xoay đầu lại kịp”
Lâm Gia mỉm cười nhoẻn “, nên ham muốn về sao?”
Hạ Nhiên khá thay cho thay đổi sắc mặt mũi, Lâm Gia thấy vậy nhanh gọn tăng “Yên tâm , em biết nên làm cái gi, mau về , chớ nhằm bà nước ngoài đợi tuy nhiên phiền lòng.”
Lâm Gia xoay người, khóa xe ngôi nhà vô tay vang lên leng reng.
Hạ Nhiên gọi “Thiếu chi phí với .”
Bóng lung của Lâm Gia thông thoáng chút khựng lại, xoay người lại mỉm cười ha hả: “Sức khỏe mạnh u em thời gian gần đây cũng rất rộng lớn rồi, đem chuyện gì, thiếu thốn chi phí đâu.”
Cha Lâm bị tiêu diệt sớm, u Lâm bị dịch nhiễm trùng lối tè. Mấy trong năm này, từng nào chi phí tìm được đều sụp đổ không còn vô thuốc thang chữa trị dịch. Hai mon nữa, phu nhân Lâm Gia lại chuẩn bị sinh.
Hạ Nhiên coi bóng hình còm gò của bặt tăm ở té rẽ mới mẻ nổ máy xe pháo tách .
.....
Sáng ngày loại nhì, Giản Tích cho tới sớm, ko cho tới tám giờ cửa ngõ chống khám đường đem người xếp sản phẩm.
Ở TP. Hồ Chí Minh này, khám đa khoa Thị Nhất là trong mỗi dịch việc tốt nhất có thể, khoa phụ sản khi này người cho tới cũng thật nhiều. Giản Tích đầu năm mới được điều cho tới trên đây, hàng tuần đem nhì ngày ở vô chống phẫu thuật. Qua chín giờ, núm theo dõi thành quả chẩn đoán ra soát lần tiếp nữa.
“Em bé nhỏ cách tân và phát triển rất hay, trúng với kỳ mang thai, lưu giữ lưu ý biểu hiện máy bầu của bầu nhi.”– Rốt cuộc chỉ từ thân phụ mẹ nữa là xong xuôi, điện thoại cảm ứng reo lên.
Giản Tích núm điện thoại cảm ứng lên thấy, là Lục Bình Nam, bởi dự nửa giây rồi mới mẻ nghe “Có chuyện gì?”
Lục Bình Nam nghe thế rít gào: “ chớ quá đáng!”
Giản Tích hiểu chuyện gì luôn!
Lục Bình Nam: “Tối ngày hôm qua người sử dụng chai bia đập vô đầu tôi thôi, còn biết xấu xí hổ kể đau đớn với những người khác? Em trai sáng sủa sớm chạy cho tới công ty lớn tôi nổi loạn, đem dịch bồn chồn tuy nhiên chữa trị, u kiếp, chớ phân phát điên ở đây!”
Đào Tinh Lai là em trai của , rộng lớn nhì mươi tuổi hạc, cá tính nóng tính, vẻ ngoài vốn liếng dĩ rất đẹp trai nên luôn luôn quyết tâm trở nên hình ảnh đế. Vào giới vui chơi mới mẻ năm, vẫn còn đó nằm trong list hạng D của tè thịt tươi tắn dự bị.
Giản Tích nhíu ngươi, phía người mắc bệnh van lỗi giờ tiếp sau đó cho tới mặt mũi hành lang cửa số nghe điện thoại cảm ứng.
Lục Bình Nam có vẻ như tức không nhiều, bùm bùm mặt mũi ê lại sở hữu giờ tiếng ồn ào. Giản Tích hiểu , coi đi ra là Đào Tinh Lai biết chuyện tối qua loa, tức giẫn dữ tìm tới tận cửa ngõ Lục Bình Nam mắng trận biết xấu xí hổ.
Trước đôi mắt, Đào Tinh Lai đem thích hợp đồng thực hiện khuôn mặt thay mặt, vậy tuy nhiên hoàn toàn có thể năng nổ mắng chửi người như thế:
“Loại người như tuy nhiên đòi hỏi thực hiện thương nhân kiểu mẫu nỗi gì, thực hiện cặn buồn phiền đầu lối xó chợ họa may còn được đó!”
Lục Bình Nam tủ điện thoại cảm ứng địa hình, mặt mũi nỗ lực khiên chế nhằm tức giẫn dữ, mặt mũi dấm dúi lẻn kể từ cửa ngõ hông.
“ mau cho tới đem em trai trở thành !”
Giản Tích sau cùng còn mơ hồ nước nghe được thanh của Đào Tinh Lai “Thằng khốn, còn ham muốn chạy, đứng lại....”
Cúp điện thoại cảm ứng, Giản Tích nhanh gọn xử lý mang đến xong xuôi những người mắc bệnh còn sót lại, tiếp sau đó lái ô-tô cho tới chung cư Kim Đơn.
......
Mười giờ, hầm đỗ xe pháo chung cư Kim Đơn.
Ở góc hâu phương cột đá tầm thông thường, con xe máy đen giòn đậu thân thuộc ke hở của nhì con xe không giống.
“ Nhiên, Nhiên, nên người ê ?”Lâm Gia nâng vòng nón lưỡi trai, chỉ vô cửa ngõ cầu thang máy căn vặn.
Hạ Nhiên liếc đôi mắt coi lịch sự, xác lập đó là con cái nợ, “Uh”
Điếu dung dịch bú mớm được nửa, sương dung dịch còn chưa kịp cất cánh lên không còn bị nghiền tắt mặt mũi khu đất. Đeo khẩu trang chống bụi lên, “Xe của đó là cái ở trước mặt mũi, đợi cho tới cửa ngõ xe pháo tất cả chúng ta hành vi.”
Lâm Gia núm lên kiểu mẫu cờ lê đem ăm ắp tính rình rập đe dọa “Được rồi.”
Nhưng cực kỳ nhanh chóng, Hạ Nhiên phân phát lân cận con cái nợ còn tồn tại người không giống nữa, kể từ cầu thang máy đi ra sau người ê vài ba bước, trang phục giầy domain authority – đấy, đúng là dung mạo của thương hiệu trai bao.
Hạ Nhiên vặn mi “Má nó.”
nên vì thế đối phương xuất tăng người hành vi phiền toái, ngược lại vì thế người mới mẻ xuất đó là y nam nhi mới mẻ bắt gặp tối qua loa.
Đúng là Lục Bình Nam.
Hạ Nhiên khiên chế xúc cảm khó khăn hiểu trong tâm địa, đúng khi Lâm Gia “Phải thay đổi phương án thôi, người sử dụng ngày tiết gà !”
Lâm Gia xốc lại khí cụ, sẵn sàng ngày tiết gà đỏ hỏn tươi tắn, kiểu sẵn sàng sẳn sàng tiến công đối tượng người dùng.
Xem thêm: thịt thần tiên
Bọn chúng ta một vừa hai phải mới mẻ sẵn sàng hành vi, ở bên phải phần bên trước lại xuất tăng con xe Jeep, Hạ Nhiên thấy thế ngay lập tức đứng nhìn: “Xem đi ra lại sở hữu trò phấn khởi nhằm coi rồi!”
Người ngồi ghế lái nhảy xuống, kiểu mẫu quần jean lửng xăn gấu thực hiện lộ mắt cá chân chân, coi khá vết mờ do bụi, phía là kiểu mẫu áo khoác bên ngoài ngoài họa tiết domain authority báo.
Đào Tinh Lai ăn vận cực kỳ thích hợp kiểu mốt, cỗ dáng vẻ trúng chuẩn chỉnh gay đúng thương hiệu tuy nhiên lại tạo ra phản cảm, đem theo dõi kính râm chỉ tay ngăn ngừa Lục Bình Nam lại.
Cách khá xa vời nên Hạ Nhiên chỉ bắt gặp chúng ta tựa như tranh cãi chuyện gì ê, tuy nhiên rõ ràng là gì chịu đựng, nghe .
Lâm Gia: “ Nhiên?”
Hạ Nhiên ngẫm suy nghĩ, “Hành động.”
Hạ Nhiên đem theo dõi cờ lê, Lâm Gia nhấc theo dõi kiểu mẫu thùng cũng bước nhanh chóng về phần bên trước.
Lục Bình Nam nằm trong Đào Tinh Lai còn khẩu chiến cùng nhau ngừng. Gã con cái nợ mặt mũi đứng coi náo nhiệt độ, bẫy vai đùng một cái có vẻ như nặng trĩu rộng lớn, xoay đầu, mặt mũi đương đầu với đối phương.
Cái khẩu trang chống bụi rộng lớn tủ sát nửa khuôn mặt mũi của Hạ Nhiên, giọng trầm thấp: “Ông là lão Vương nên ?”
Con nợ chuyện gì xẩy ra “Đúng vậy, là tôi.”
Bên cạnh Đào Tinh Lai nằm trong Lục Bình Nam cũng tạm ngưng khẩu chiến coi lại. Mà phản xạ trước tiên là Lục Bình Nam, một vừa hai phải thấy Hạ Nhiên cho tới là tớ thấy ổn định rồi.
Hạ Nhiên ở hâu phương sống lưng coi Lâm Gia ở trước hất mạnh thùng ngày tiết gà vô người lão Vương.
Cùng khi ê, Lục Bình Nam vì thế tự động vệ, hành động tự nhiên đem ĐK đem Đào Tinh Lai đưa lên phần bên trước.
Máu gà văng mọi nơi kéo Từ đó là giờ la ầm trời.
“Mẹ kiếp, Lục Bình Nam! đem biết khuôn mặt của tôi quý giá từng nào ? “– Đào Tinh Lai thời gian gần đây đem đóng góp vai cổ trang, thu thập được không nhiều tay nghề, nên mặc dù bị thùng ngày tiết gà tập luyện kích cũng nhanh gọn nhạy cảm bén tránh khỏi, chỉ bị bám nhì giọt ở gò má.
“A... a! Đừng, chớ tiến công, chớ tiến công tôi!!”
Gã nam nhi chúng ta Vương mặt mũi mũi đều toàn ngày tiết gà, thấy Hạ Nhiên đem ống tuýp lại tức thì van ân xá.
Hạ Nhiên nửa ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt mũi lão ta: “Thấy kiểu mẫu gậy gộc Fe này , dùng để làm đập ngược óc chó cũng đảm bảo chất lượng lắm ê. Thiếu chi phí bồn chồn nhanh chóng nhanh chóng tuy nhiên trả, phiên sau biết là dùng để làm đập đồ vật gi đâu, ha!”
xong xuôi lại búng kiểu mẫu lên đầu đối phương “ nghe ?”
Người nọ sợ hãi cho tới nấc chân lập cập lẩy bẩy, cũng nên câu nói..
Lục Bình Nam lấy điện thoại cảm ứng, “Gọi bình an.”
Hạ Nhiên liếc ngang kiểu mẫu, đôi mắt tựa như thấy hành vi của Lục Bình Nam.
“Có...Có ngon chớ !”Lục Bình Nam bị ánh nhìn của Hạ Nhiên thực hiện mang đến lập cập lên kiểu mẫu, vẫn cố trầm trồ điềm đạm.
Hạ Nhiên tuy rằng rằng treo khẩu trang chống bụi, mũi mồm đều bị đứng sau, tuy nhiên ánh nhìn khẽ cong này cũng đầy đủ thực hiện cho những người tớ biết là ... mỉm cười. Hơn nữa còn là một loại mỉm cười rất là khinh thường.
Đột nhiên té rẽ ở cửa ngõ lại xuất tăng con xe không giống.
“, đem người đến! Mau thôi!” Lâm Gia nhanh gọn nhặt kiểu mẫu thùng người sử dụng đựng ngày tiết gà trước ê lên.
Hạ Nhiên hiểu ý, một vừa hai phải ham muốn bước , con xe ê nhanh gọn ngăn ở phần bên trước chúng ta.
Từ cái Audi white color, Giản Tích đẩy cửa ngõ xe pháo bước xuống
“Các người ham muốn thực hiện gì? Tôi nên báo cảnh sát!”
Hạ Nhiên âm thầm rủa giờ “Chết tiệt!”
Giản Tích thấy tạm dừng, điện thoại cảm ứng mặt mũi tai cũng theo dõi phản xạ tuy nhiên thu lại, gọi nữa.
“Đánh người ê, cụp máy đồ vật gi, mau gọi công an bắt chúng ta “– Lục Bình Nam thấy ngừng động tác gọi điện thoại cảm ứng, thể tin tưởng nổi.
“Con u nó, ngươi gầm đồ vật gi tuy nhiên gầm!”- Hạ Nhiên ánh nhìn hung hãn chỉ vô Lục Bình Nam.
Vừa đương đầu, Lục Bình Nam nháy đôi mắt kiểu mẫu kịp phản xạ “Là ngươi...”
Hạ Nhiên ngươi rậm rạp, đôi mắt khuếch hẹp nhiều năm cực kỳ rất dễ gây lại tuyệt hảo cho những người không giống, Lục Bình Nam coi là xem sét tức thì, mỉm cười mức giá phía Giản Tích : “Khó trách cứ báo công an, đi ra là thân quen biết lâu. Tối ngày hôm qua kẻ đem chai bia, kẻ người sử dụng nó đập lên đầu tôi, nhì người kết hợp cũng hợp tác ăn ý quá rồi!”
Giản Tích núm điện thoại cảm ứng địa hình, vẻ mặt mũi trang nghiêm, Hạ Nhiên cũng tức thời gì.
Lục Bình Nam tức giẫn dữ, nỗi nhục tối qua loa căn phiên bản đem cơ hội này xài giã được, dương quái ác khí : “Tôi này Giản Tích, nên bị tôi kể từ chối tuy nhiên ra quyết định tương hỗ với những người này chứ, demo coi coi thằng này đó là loại người gì, loại bại hoại, cặn buồn phiền của xã hội, thất lạc giá chỉ cho tới thế cơ à.”
“Lục Bình Nam”– Giản Tích lên giờ rời câu nói. “Đừng ăn khó khăn nghe thế.”
“Tôi khó khăn nghe sao?”– Lục Bình Nam chỉ Hạ Nhiên “Còn cách thức của thằng thân quen khó khăn coi à? Dùng ngày tiết gà hắt người không giống, theo dõi dõi rình rập đe dọa, cực kỳ hung hăng, cực kỳ lành lặn nghề! Đúng rồi, bao nhiêu nghề ngỗng ê đâu cần thiết vị cung cấp làm cái gi trúng , bao nhiêu công ty lớn bảo đảm an toàn chỉ việc đảm bảo chất lượng nghiệp trung học tập thôi, cho tới việc làm ê chắc hẳn cũng khó khăn tuy nhiên dò thám nhỉ?”
Hạ Nhiên cực kỳ an tĩnh, biểu thấy tia đẩy sóng.
Giản Tích siết chặt tóm tay, những thắp ngón trắng tay noãn, giẫn dữ cho tới tái mét mặt mũi, đem chút giật thột, như thể đùng một cái bắt gặp người xa vời kỳ lạ, coi Lục Bình Nam với khuôn mặt rất đẹp trai ê, tuy nhiên cởi mồm đi ra toàn câu nói. cay nghiệt.
Đây là kẻ nam nhi tuy nhiên âm thầm trong cả chục năm đấy sao?
Giản Tích càng siết chặt tóm tay, móng tay càng cắm thâm thúy vô vào thịt.
Hạ Nhiên coi bàn tay đỏ hỏn dần dần lên của , nhíu ngươi tiếp sau đó qua loa, “Cầm lấy.”
Hạ Nhiên rắn rỏi nhét vô tay Giản Tích kiểu mẫu ống tuýp Fe, vì thế vô tay núm dụng cụ nên cơ hội này kế tiếp thực hiện nhức lòng bàn tay bản thân nữa.
Giản Tích giương đôi mắt coi Hạ Nhiên, lại bâng quơ dời đôi mắt vị trí khác
Chỗ cửa ngõ cầu thang máy đùng một cái xôn xang, đi ra là đám bảo đảm chạy về phía này.
Lục Bình Nam phấn khởi sướng khi đem người bắt gặp họa, giơ giơ lên địa hình “Vì dân trừ sợ hãi.”
Hạ Nhiên nhanh gọn chạy về phía xe pháo máy phần bên trước, tuy nhiên cửa ngõ đi ra điểm này gần như là bị xe pháo của Giản Tích ngăn lại không còn, xe máy căn phiên bản lọt qua loa được.
“ Nhiên, làm thế nào bây giờ?”- Lâm Gia tất tả căn vặn.
Hạ Nhiên coi ngược nên công cộng xung quanh lượt, u kiếp đem ở đâu nhằm trốn.
Đột nhiên...
“Lên xe pháo.”– Giản Tích
Open xe pháo ngồi xuống sau vô lăng lái xe, “Còn đứng ngây ngốc ê thực hiện gì?”
Xem thêm: lá thư từ ánh trăng
Hạ Nhiên chần chừ nhì giây, tuy nhiên cực kỳ nhanh chóng ra quyết định, với Lâm Gia “ thôi.”
Thùng ngày tiết gà, khẩu trang chống bụi, cờ lê, ống tuýp, toàn cỗ đều ném vô xe pháo, Hạ Nhiên ngồi vị trí ghế lái phụ, còn còn chưa kịp thắt thừng an toàn và đáng tin cậy, Giản Tích giẫm chân ga “Oanh” kiểu mẫu, xe đua như cất cánh tách .
Lục Bình Nam sắc mặt mũi tái mét xanh rì, thời điểm hiện tại group trưởng group bảo đảm an toàn mới mẻ hồng hộc chạy cho tới “Lục tổng, người đâu?”“Bây giờ mới mẻ tới!”– hận nghiến răng nghiến lợi – “Các ngươi ăn cứt không còn !”
Bình luận